Chiếc laptop kết nối thế giới nhưng lại cô lập mỗi người thành một thế giới khó phá vỡ, họ ngồi chia sẻ cùng nhau những điều tưởng chừng cởi mở nhưng thật ra là không bao giờ chạm tới được…
Không ai dạy mình phải làm sao khi bắt đầu thấy không thuộc về đâu, dù những khoảnh khắc đó đến trong đời nhiều hơn việc cần giải toán. Trong những ngày cô đơn cùng cực, lạc lõng giữa muôn người muôn việc, không ai chỉ mình cách kết nối lại với bản thân, hoặc cách trở về nguồn năng lượng thiên nhiên an lành. Bên cạnh mình, người ta kết nối với nhau bằng cách làm tổn thương nhau, từ đó làm mình mất lòng tin và sợ kết nối với người khác. Quan trọng nhất, không ai nói cho mình biết, thực ra cô đơn cũng chỉ là một người bạn ghé nhà.
Tại sao người ta lại hay chạy trốn khi phát hiện mình đã yêu? Sự chạy trốn có thật sự là quên, hay ngày trở về nhìn phố và lại ước khi thấy mình chưa bao giờ thôi nhớ?
Bạn hỏi mình về cảm giác khi yêu, mình hỏi có bao giờ bạn cảm thấy mọi điều cùng lúc chưa? Êm đềm và ray rứt, ồn ào và lặng lẽ, ấm áp và cô độc, thấu hiểu và riêng rẽ... đều có cả, nhưng rất ít tính sở hữu, không giày vò nhau, không cố gây đau đớn cho nhau để được nhung nhớ, không đòi hỏi bằng nhu cầu được cho đi, được vỗ về họ, được bù đắp, được an ủi họ. Thế là ở giữa vườn hoa đầy ắp tình yêu rồi. Cảm giác đó nếu một lần chảy qua trong đời sẽ trở thành cột mốc lớn lao, là chất làm mềm đi trái tim chai sạn và giải phóng những khúc ca chưa từng được hát..